Các nhà nghiên cứu tại Đại học Arizona có thể sử dụng siêu máy tính của họ. Để tạo ra hàng triệu vũ trụ mini phục vụ nghiên cứu, mở ra nhiều câu trả lời về cách các thiên hà phát triển. Siêu máy tính mang tên Ocelot từ Đại học Arizona được coi là một công cụ tuyệt vời. Nó có thể tạo ra hàng triệu vũ trụ mini để xem chúng phù hợp với vũ trụ thực như thế nào. Mời bạn cùng chúng tôi theo dõi bài viết dưới đây về tin tức khoa học máy tính này nhé.
Mục Lục
Siêu máy tính có thể tạo ra hàng triệu vũ trụ ảo
Thay vì cố gắng miêu tả mọi sắc thái của toàn vũ trụ (ngay cả một thiên hà được mô hình hóa hoàn toàn sẽ đòi hỏi quá nhiều sức mạnh tính toán). Nhóm nghiên cứu đã nghĩ ra một hệ thống có sức mạnh vừa đủ để mở rộng. Từ siêu tân tinh thành một “khối lớn” của không gian quan sát được.
Mỗi vũ trụ ảo có một bộ quy tắc khác nhau và chủ yếu là xem các mô phỏng nào xếp hàng gần nhất với dữ liệu thực. Việc “sản xuất” khoảng 8 triệu vũ trụ mô phỏng thậm chí chỉ mất khoảng ba tuần.
Cách tiếp cận không chỉ giúp hiểu được các thiên hà phát triển như thế nào. Mà còn thách thức các lý thuyết hiện có. Để bắt đầu, các thiên hà có thể tạo ra các ngôi sao lâu hơn đáng kể so với suy nghĩ trước đây.
Sự hình thành sao đáng lẽ đã kết thúc từ lâu dưới các mô hình hiện có. Và vật chất tối có thể không quá thù địch với sự hình thành đó trong thời kỳ đầu của vũ trụ.
Top 3 siêu máy tính đắt giá nhất hành tinh
IBM Roadrunner (Mỹ) – 130 triệu USD
Roadrunner là chiếc siêu máy tính được IBM phát triển. Cho phòng nghiên cứu Los Alamos National Laboratory tại New Mexico, Mỹ. Nó bắt đầu đi vào hoạt động từ năm 2008 và có thể đạt đến hiệu năng tối đa ở mức 1,7 petaFLOPS. Vào ngày 25 tháng 5 năm 2008, chiếc Roadrunner đạt hiệu suất 1,025 PFLOPs. Khiến nó trở thành siêu máy tính đầu tiên trong danh sách 500 siêu máy tính. Của thế giới vượt qua mốc 1,0 petaFLOPS hiệu năng. Vào tháng 11 cùng năm, Roadrunner đạt đến hiệu suất 1,456 PFLOPS.
Theo Supermicro Green500, vào năm 2008. Roadrunner là siêu máy tính tiết kiệm năng lượng thứ 4 trên thế giới. Chiếc máy này ngừng hoạt động vào cuối tháng 3 năm 2013. Và bị thay thế bởi một siêu máy tính khác nhỏ và tiết kiệm năng lượng hơn nữa với tên gọi Cielo.
Vulcan BlueGene/Q (Mỹ) – 100 triệu USD
Vulcal cũng là chiếc siêu máy tính được IBM phát triển cho Bộ Năng lượng Hoa Kỳ (DoE). Và được đặt tại Phòng thí nghiệm Quốc gia Lawrence Livermore, California. Vulcan có hiệu suất tối đa đạt 5 petaFLOPs và hiện đang được xếp ở vị trí số 9. Trong danh sách những chiếc siêu máy tính mạnh nhất thế giới, theo Top500.org.
Được biết, Vulcan lần đầu tiên được đưa vào vận hành vào năm 2013. Với tính ứng dụng trong lĩnh vực nghiên cứu sinh học, vật lý plasma, khoa học khí tượng, hệ thống phân tử…
SuperMUC (Đức) – 111 triệu USD
Hiện đang xếp ở vị trí số 14 trong danh sách những siêu máy tính mạnh nhất thế giới. SuperMUC được vận hành bởi Trung tâm Siêu máy tính Leibniz (LRZ) thuộc Viện Khoa học Bavarian. SuperMUC được phát triển bởi IBM, vận hành nhờ hệ điều hành Linux. Và có chứa hơn 19.000 chip xử lý Intel và Westmere-EX với hiệu suốt tối đa có thể đạt là 3 PFLOPS.
SuperMUC khá nổi bật ở thời điểm được công bố nhờ được áp dụng. Một hệ thống làm mát mới của IBM có tên Aquasar (sử dụng nước nóng để làm mát hệ thống vi xử lý). Cơ chế này được cho là làm giảm tới 40% chi phí điện năng được dùng để làm mát hệ thống.
SuperMUC được sử dụng bởi các nhà khoa học Châu Âu trong rất nhiều lĩnh vực có thể kể đến. Như y học, vật lý học thiên thể, cơ học lượng tử, khoa học đời sống, mô phỏng các cuộc động đất…